Goc Giai Tri
Thế Giới Giải Trí Miễn Phí
Game Đang HOT:
[Tâm sự] Em bé dễ dãi quá! | Truyện đời sống
Old school Swatch Watches
Trang chủ » Truyện Online » Truyện đời sống

[Tâm sự] Em bé dễ dãi quá!

và căng tròn, lòi ra ngoài cái áo hai mảnh bên trong. Cứ thỉnh thoảng mắt em lại lim dim.hihi

———-Đi đến Hà Nội thì em thấy cổ mỏi quá, thế là mạnh bạo nói : bạn ơi, bạn có mỏi không? Bạn gối đầu vào vai tớ rồi tớ tựa đầu vào đầu bạn cho cả hai đỡ mỏi nhé. Mình nói xong thấy em ý không nói gì, mình nói thêm một câu : “bạn đừng ngại.” Eo!!!!!! Vừa rứt lời thì em bé tựa luôn. Được đà em cũng gối đầu lại. Đầu của em thì cúi xuống. Thỉnh thoảng lại mở mắt ra , lộc lá……………..hiiii

———-Gần đến Thái Nguyên, xe đỗ lại nghỉ cho khách uống nước. Em thấy khách trên xe xuống hết, còn mỗi em và em này. Mắt em mở thao láo ra, cứ nhìn xuống dưới. Hihi em bé này cũng lạ, chẳng nói câu gì, cứ thấy tựa vào mình thôi, thỉnh thoảng để ý cái môi em mấp máy như đang cười thầm.hiiiiii

———-Lúc xe đi tiếp là lúc em và em bé ấy cùng mở mắt ra, không tựa vào nhau nữa. Nói chuyện một lúc mới biết em này học sư phạm thái nguyên. Thấy em cầm điện thoại trên tay, em mới giả vờ không có điện thoại, em nói : “bạn ơi cho tớ xin một tin nhắn nhé” thế là em bé đưa luôn điện thoại. Em cầm điện thoại nhắn tin vào máy của em với nội dung : “mình xin số của bạn nhé, đây là số của mình. Khi nào rảnh thì nói chuyện nhé.” Biết em này dùng 2 sim 2 sóng nên em cũng nhắn cả 2 sim luôn, thế là lấy được số của em bé dễ dãi.

———-Chuyện kể ra vì một phần em cảm thấy có lỗi với người yêu hiện tại tên A của em và cũng cảm thấy có lỗi với em bé.
——-Tối thứ 5 ngồi ăn cơm xong, nghĩ bụng tuần này được nghỉ thứ 6, 7, chủ nhật nếu không làm gì thì phí. Thế là em bỏ điện thoại ra nhắn tin với em bé đi xe cùng hôm trước.

——-Nội dung tin nhắn :

+++++ Em : bạn ơi mai thứ 6 bạn có được nghỉ không? Tớ được nghỉ mà chẳng biết làm gì, chán quá!!!
+++++ Em bé: ngày mai tớ học cả ngày. Tớ chỉ được nghỉ thứ 7 và chủ nhật thôi.
+++++ Em : oh!!! Vậy àh. Tiếc nhỉ? Ngày may rảnh mà tớ chẳng biết đi đâu bạn àh!!
+++++ Em bé: vậy tối mai bạn có rảnh không? Lên tớ chơi đi. Sư phạm có quán sữa chua nếp cẩm ngon lắm.
+++++ Em : ùh thế thì tối mai tớ lên đó ăn sữa chua nếp cẩm rồi dạo vài vòng nhá.
+++++ Em bé : ok.
+++++ Em : ok. Tối mai gặp lại nhé

——- Ngày thứ 6 trôi qua thật nhanh. Cũng nhắn tin với người yêu cho người yêu đỡ nhớ, nó nhớ quá, nó lại xuống cả ngày thì em chết luôn. Hiii

——- Hôm nay ăn cơm sớm hơn mọi ngày. 7h là em đã ăn cơm, tắm táp xong xuôi đâu đấy. Với chiếc cào cào teen em đạp nhanh trên đoạn đường 7km từ Công Nghiệp lên Sư Phạm. Trong lòng bồi hồi khó tả, cứ làm sao ý,vừa hồi hộp vì trong lòng nghĩ rằng em bé này cũng thích mình hay sao ý, vừa lo lắng sẽ gặp người yêu, tại vì nhà người yêu em ở TP.hihi

——- Cuối cùng cũng tới nơi. Bỏ điện thoại ra : Alô!!! “H” àh tớ đến cổng trường bạn rồi, ra đón tớ đi. Bên kia : ok tớ ra luôn chờ một chút nhé.

——- Đợi mãi, chẳng thấy ra, đứng ở cổng trường ngắm gái cũng thích mắt phết. Hihi không ngờ Sư Phạm lại lắm gái ngon đến thế, các em toàn mặc quần short . Eo!!! Thích éo chịu được.

——-Chờ hơn 15 phút, cứ tưởng em bé cho em leo cây, không ngờ em bé ý đến từ phía sau dọa em : oàh!!!!!!!!!!!!! Làm em giật hết cả mình. Quay lại phía sau mới thấy : ôi!!!!!!!!!!!!!! Em bé cũng quần short, áo phông. Trông style phết, bây giờ mới nghĩ ra thì ra em này trang điểm nên mới lâu như thế này.

——-Em nghĩ bụng : Quả này chắc phải thay mấy cái áo và quần cho hợp mới chịu ra gặp mình đây. Hiiiiiiii trông ngon phết. Được cái áo cổ rộng, khoe ra cái rãnh trước ngực, cũng sâu gớm. Hôm nay thì không phải nhìn qua cái khe hở giữa hai cái cúc áo, mà nhìn từ trên luôn. Hihi trang điểm nhẹ với mùi enchenter lất phất.

——-Sau 30s định thần lại vì giật mình và suy nghĩ.
+++++ Em nói: chúng ta đi luôn nhé.
+++++ Em bé: để tớ dẫn đường, cái quán này ngon nhất ở đây đấy, cho bạn thưởng thức. Rồi cứ thế đi luôn.
+++++ Em : ơ thế đi bộ àh?
+++++ Em bé : cái quán đó ngay kia kìa, bạn nhìn thấy chưa?
+++++ Em : àh!!! Gần thế mà tớ không biết. J

——-Vào quán ngồi và gọi luôn: cô ơi cho cháu hai cốc sữa chua nếp cẩm. Ngồi ăn ngâm nga, hỏi ra mới biết em này sinh năm 91. Hehe

+++++ Em : em kém anh những 2 tuổi cơ đấy, thế thì em phải gọi là anh rồi. J
+++++ Em bé : vâng, em cũng định gọi anh là anh từ hôm trước, tại anh cứ xưng bạn với em nên em mới gọi là bạn thôi ạ.

——-Hai đứa ăn xong, em hỏi thêm : em có ăn nữa không? Anh gọi thêm nhé? Em bé bảo em no rồi. Hiiiii thực ra thì em muốn nhanh chóng chuồn khỏi cái quán đó nhanh chóng, nhưng mà hỏi đểu tý thôi. Vì em Chỉ sợ người yêu em gặp ở đây, tại người yêu em kể : cái quán đó nó cũng hay vào.

+++++ Em : chúng ta ra đường tròn thành phố dạo vài vòng em nhé?
+++++ Em bé: vâng ạ.!!!
+++++ Em nghĩ : ôi!!! Con bé này vâng, dạ ngoan phết.

——-Lên xe đạp của em và thế là hai đứa đi luôn. Cái xe cào cào của em có cái yên đằng sau cứ dốc ngược về phía trước làm cho em bé này ngồi cứ phải đẩy về sau. Hihi em biết ý nên làm câu : “biết thế lần sau anh mà mua xe thì anh sẽ chọn cái xe nào có yên dốc về đằng sau, để ai mà ngồi thì phải ôm thật chặt lấy anh. hiiiii” em bé xấu hổ thụi một cái vào lưng em và nói : Anh !!! chỉ được cái dẻo mỏ thôi . em thêm luôn một câu : “hay là em đừng để tay vào lưng anh nữa, để tay ra chỗ khác ý. hihi” em bé lại đấm cho em một cái nữa và nói : “cái anh này!!!”.

——-Chuyện trò, một lúc sau em bé này đặt tay vào eo em, cự ly gần lại làm em cảm nhận được rõ hai cái gì đó đằng sau lưng, êm êm, thích thích. Cảm giác lúc này khó tả hơn gần người yêu của em.hihiiii
——-Cuối cùng sau 2,5 km đạp xe cũng đến đường tròn, mệt gần chết nhưng mà thích éo chịu được. Em đạp xe luôn ra chỗ gởi xe và nói : chúng mình đi dạo trong viện bảo tàng cho mát nhé . em bé gần đầu như bổ củi : “đúng ý của em hiiii” bảo tàng thái nguyên buổi tối đẹp phết, bên trong không vào được nhưng bên ngoài cảnh đẹp lên thơ chữ tình.

——-Đi dạo một vòng quanh bảo tàng, cũng mỏi chân do một phần đạp xe, một phần lâu không đi bộ. Em đưa ra ý kiến: chúng ta tìm một chỗ ngồi đi em bé : “để em chọn chỗ nhé” trong bụng em nghĩ :“con bé này sợ mình tìm chỗ tối hay sao mà lại nhanh thế nhỉ ? ” nhưng cũng ùhm em chọn đi một cách nhanh chóng. Em bé để ý xung quanh rồi : “àh!! Anh ơi em nhìn thấy chỗ kia vừa cao vừa mát, mình lên đấy nhá.” Em gật đầu luôn.

——-Tìm đường lên trên đó, gần giống như quả đồi nhỏ, đường lên là bậc bằng đá, xếp xen kẽ, có kẽ với khoảng trống để cỏ mọc lên, cũng đẹp thật. Em đi sát em bé, không biết là không để ý hay là cố tình, em bé bước hụt chân vào cái khe giữa hai hòn đá. Kêu lên á một cái và ôm lấy em. Cái cảm giác mới thích làm sao, cái áo cổ rộng làm cho cánh tay của em được tiếp xúc với phần “thịt mỡ đặc biệt” ở ngoài lớp áo làm em lạnh hết cả người. Nhanh chóng định thần, vì cái cảm giác đó với người yêu em cũng quen rồi và nói : “em có sao không? ” em bé : “ cũng may không sao anh ạ.” Em : “ hay là em ôm lấy tay anh như này đi cho an toàn. ” thấy em bé không nói gì và cứ thế lên trên.

——-Lên đến nơi thấy đẹp thật, bằng phẳng, trên nền đá hay là bê tông ý, em cũng không nhìn rõ lắm vì tối mà. Nhìn xuống dưới thì thấy được nhiều đôi cũng dẫn nhau vào. Hai đứa ngồi gần nhau, em nói “em có mỏi không? Lại gối vào vai anh như hôm trước nhé ”em bé lại thụi cho mình một cái rồi nói : “ anh rất cơ hội đấy nhá” một lúc sau em bé cũng gối đầu vào em. Em cũng gối lại rồi hai đứa nói chuyện linh linh. Hỏi hang về tình hình của nhau, tay của em thỉnh thoảng lại chạm vào lớp da thiếu vải ở đùi. Hihi ai bắt em bé mặc quần short chứ nhỉ? Cảm giác cứ bồi hồi làm sao ý, sướng éo chịu được.

——-Nói chuyện trong tư thế tựa vào nhau được một lúc bỗng dưng : “Một phút bối rối, trống vắng, vỡ nát trong anh, Thoáng qua bao nhiêu mộng mơ đã vụt mất…”. **** bài hát nhạc chờ mất em của No1 Phước Thịnh. Mất mất cuộc vui, thằng bạn cùng lớp hỏi : mày ơi có điểm môn ABC chưa ?em trả lời luôn chưa có, mặc dù em cầm bảng điểm môn đó rồi, và cúp máy luôn. Hihi trong bụng chửi thầm : “Đ.km mày mất vui. hihi” nhìn thấy đồng hồ trong điện thoại cũng 10h rồi. Em bé : “ anh ơi mình về đi, muộn rồi, em sợ nhà chủ em khóa cổng. ” đang định ôm một cái thì em bé đứng dậy luôn. Phí quá!!! Chưa lộc lá được nhiều. Đ.km thằng bạn. Hihi

——-Trên đường về : em hẹn thứ 7 tuần sau đi chơi với em bé, cũng tại Viện Bảo Tàng TP TN.hihi lúc chia tay nói luôn câu : hình như anh thích em thật rồi. em bé xấu hổ chay vào luôn. hihi

——-Thứ 7 như thế nào? Có tội lỗi với người yêu hiện tại của em hay không thì các bác chờ nhé.

+++++Sáng sớm nay người yêu em đã nhắn tin : “ anh ah!!! Dây thôi nào, gần trưa rồi.” đêm qua em thức thâu đêm đến giờ vẫn đang xem phim, nhưng giả vờ : “ anh muốn ngủ thêm chút đi, anh chưa muốn dậy. Đêm qua anh thức khuya xem phim.” Cứ tưởng nhắn như thế thì em sẽ được buông tha, nào ngờ người yêu em nhắn lại luôn: “em muốn kể cho anh nghe một chuyện, hay lắm. Anh có muốn nghe không? ” bản thân em thì đúng là chúa tò mò, thế là em nhắn lại : “em kể đi, anh tò mò quá !!!” người yêu em nhắn lại : “anh dậy đi, chút nữa em xuống, em kể cho nghe đêm qua em mơ thấy anh như thế nào.”

+++++Em chăng hiểu tại sao dạo này người yêu em tự do thế, chẳng thèm hỏi em một câu xem em có đồng ý cho vào không, thế mà đã nói là chút nữa xuống rồi. Mà em cũng chẳng hiểu được hồi mới quen thì em có rước kiệu đến đón cũng chẳng thèm vào phòng em, lần nào rủ vào cũng nói là bố mẹ không cho đi chơi. Không ngờ có mấy lần vào phòng em đóng cửa thôi mà đã nghiện rồi. Đang suy nghĩ thì tiếng dế mèm kêu kèm theo cái rung trên tay làm em giật hết cả mình. Thì ra là tin nhắn của người yêu em : “anh có nhớ em không? Dậy đánh răng, rửa mặt đi, chút nữa em xuống.” Thực ra thì em cũng nhớ người yêu em, nhưng mà dạo này em hay xem phim thâu đên, nếu người yêu em đến thì mệt lắm. Từ nhà người yêu em xuống chỗ em không xa, đi xe máy chỉ 15 phút là xuống rồi.

+++++Đang ngồi xem phim city hunter tập 16 thì nghe thấy tiếng xe máy trong sân, em đoán ngay là người yêu em tới, em nghe tiếng xe này quen rồi. Mở cửa ra cho người yêu em vào thì em giật mình. Hôm nay người yêu em mặc quần ngố, với cáo áo phông trắng, mỏng, không giống mọi lần. Mọi khi thì người yêu em mặc quần áo dài cơ, em chợt nghĩ ra : àh!! Thì ra hôm nay mát trời, không có nắng.hiii trong đầu em thoáng có chút so sánh người yêu em và em bé dễ dãi học sư phạm, thấy người yêu em xinh hơn em bé kia, nhưng không sexy bằng em bé kia. J

+++++Sáng sớm đã thấy em bé gọi điện cho em:

+++++Em bé: anh ơi hôm nay anh có học không?
+++++ Em : anh không, ngày hôm nay anh được nghỉ cả ngày. Có việc gì không em?
+++++ Em bé: anh ơi, hay là sáng nay lên trên em luôn đi, anh cài win cho em với, em đang rất cần máy tính ạ.
+++++ Em : ùhm vậy thì chút nữa anh sẽ lên, bây giờ anh mới dậy, anh phải đánh răng rửa mặt cái đã. Hiiii mặc dù trong lòng em hơi chút do dự.
+++++ Em bé: anh đừng ăn sáng nhé, lên đây em rang cơm, ăn cùng em luôn.
+++++ Em : thôi em không cần phải nấu đâu, chút nữa anh lên rồi chúng ta ra quán ăn cái gì cũng được, nấu nướng làm gì cho mệt.
+++++ Em bé: không, em quen ăn cơm rang buổi sáng rồi, em cho anh thưởng thức tài rang cơm của em. J.
+++++ Em: nếu không ngon là anh phạt đấy nhớ.
+++++ Em bé : vâng ạ.
+++++ Em : đã biết anh phạt cái gì chưa mà vâng ạ ngay thế? J
+++++ Em bé: em sẽ không để bị anh phạt. Anh mà phạt em thì em sẽ phạt lại anh. Hiiiii thôi anh đánh răng, rửa mặt đi rồi lên em, em thấy có mùi qua điện thoại rồi này.
+++++ Em : hihi ùhm chút nữa nói chuyện với em sau nhé, nói chuyện trực tiếp với em xem có mùi không. J

+++++ Để tránh rườm rà về khâu chuẩn bị và tâm trạng trên đoạn đường 7km không khác gì những thằng đi tán gái, chỉ khác một điều đó là : hôm nay em học tập tác phong của một người đàn ông thành đạt, người đàn ông thành đạt là như thế nào thì các bác đọc lại : em bé dễ dãi quá phần 3.

+++++ Không quên cầm theo đĩa WIN, đến cửa phòng em đã nghe thấy tiếng kêu lép bép của những hạt cơm rang, tiếng rẹt rẹt đều đặn của đôi tay khéo đang đảo cơm rang, mùi hành thơm phức làm em cồn cào hết duột gan. Với cái dáng lom khom của một cô bé có chút thôn quê đang quay mặt vào trong bếp, bị em dọa : “oah !!!!!!!” em bé giật mình và quát với bộ mặt nũng nịu : “huhu anh!!!” đôi tay vùng vằng đôi đũa và quật giả vờ: “bắt đền anh, làm em giật mình.” Em tránh được và cười : “he he trả thù em, hôm đầu đợi em ở cổng trường bị em dọa hết hồn. Bây giờ thì biết được cảm giác của anh hôm đó nhé.” Vẻ mặt đang nũng nịu bỗng dưng tỉnh bơ, chợn tròn mắt giống như một người vừa mới phát hiện ra một điều gì đó, rồi em bé cười to hơn ha ha anh bị lừa rồi nhé, em biết anh từ lúc anh vào xóm chào mấy người ngoài kia, em chỉ giả vờ giật mình thôi. Bây giờ mình mới phát hiện ra một điều: em bé rất cute.

+++++ Em bé : trong thời gian đợi cơm rang anh cài WIN cho em luôn được không? Em đang rất cần.
+++++ Em : thôi để chút nữa ăn xong cài cũng được, cài Win mất chưa đến nửa tiếng đâu mà. Anh đang đói cồn cào hết ruột gan rồi đây này.
+++++ Em bé: không!!! anh cài lên luôn cho em, em đang rất cần.
+++++ Em : với sự tò mò trong tiếng gắt “không” rứt khoát đó, em hỏi: em cần máy tính làm gì vậy? Cho anh biết được không?
+++++ Em bé: để em cho anh hàng xóm mượn, anh ấy đang cần máy tính để vẽ đồ thị hàm số hay là cái gì ấy, đại loại là đề vẽ đồ thị trong toán học.
+++++ Em : Anh hàng xóm!!!! ???? với giọng nhấn mạnh.
+++++ Em bé: Vâng, anh đấy ở cái phòng số 1 ngoài cổng đấy.

+++++ Với tâm trang của em lúc bấy giờ rất không vui khi nghe thấy em đấy nói déo hoảnh câu : “để em cho anh hàng xóm mượn”, trong lòng an ủi bản thân rằng đó chỉ là câu nói đùa thôi,và nghĩ rằng có thể cái anh hàng xóm đấy lại là một bà chi nào đó, vì bọn con gái bạn em hay gọi nhau thân thiết : anh – em , mặc dù là hai cái tàu há mồm.

+++++ Mở máy tính lên, cài Win, giống như một con rôbốt được lập trình sẵn để cài Win chẳng nói một câu nào. Và suy nghĩ rằng: chỉ để cho một anh hàng xóm, hay một cô bạn nào đó mượm máy tính mà em bé bắt mình lên sớm thế này hay sao? Nếu là một cô bạn thân nào đó thì mình không nghĩ ngợi gì, nhưng nếu em bé vì một anh hàng xóm mượn máy mà bắt mình lên sớm như thế này thì mình phải suy nghĩ lại rồi.

+++++ Hai tay em bé ôm lấy cánh tay của em lay lay và bảo : “anh ơi ra ăn thôi, kẻo cơm nguội thì mất ngon.” Không suy nghĩ nữa, em lấy một tay gạt mạnh hai tay của em bé ra, thấy em bé buồn em xịn lỗi mà không có một lý do nào đi kèm. Em bé rất lanh lợi, dường như đã hiểu được tâm trang của em, mỉm cười và nói : “thích quá !!! anh ghen với anh hàng xóm nhé. Chút nữa em sẽ cho anh biết lý do tại sao, bây giờ thì vui vẻ rồi ra ăn cơm cùng em đi. Em yêu anh!!! Vậy đã được chưa ạ?” lúc bấy giờ em ngoan ngoãn ra ăn cơm giống như một con cún con. Cũng không vui cho lắm nhưng bát cơm rang cùng dưa chua, có thêm chút thịt rất ngon làm tâm trạng em bớt căng thẳng đi rất nhiều. Công nhận em bé rang cơm ngon thật. Ăn cơm xong em bé bỏ phong bánh OREO vị bạc hà ra tráng miệng, ăn xong cũng là lúc cài Win xong.
+++++ Em bé bảo em cài một số phần mềm, trong đó có phần mềm Function Grapher là em nhớ nhất vì đây là phần mềm trính vẽ đồ thị mà cái ông hàng xóm kia dùng. Cài xong xuôi, em bé gọi anh hàng xóm sang,trước mặt ông hàng xóm ôm vào cánh tay em và nói: “người yêu em pro, thế này mới đúng là người yêu em chứ nhỉ? ” ông hàng xóm kìa trợn tròn mắt lên khi em bé hôn chụt một cái vào má em ngay khi dứt lời. Em bé nói với ông hàng xóm : anh cứ ngồi đây làm bài và trông phòng giúp em nhé, em và người yêu em đi vào Nông Lâm dạo một chút. (trường sư phạm thái nguyên và nông lâm thái nguyên gần nhau các bác ạ.) em cũng cảm thấy bất ngờ, một phần vì em bé có hành động như thế trước mặt anh kia, một phần vì em bé nhớ rằng có lần em bảo với em bé là : “lần trước anh thi đại học ở nông lâm thái nguyên, trường rộng nhưng anh chưa được đi hết bao giờ nên rất muốn có một ngày nào đó đi bộ cùng em ở trong trường này.”

+++++ Đi được một đoạn đường trong cái trường rộng nhất trong các trường thuộc đại học thái nguyên thì em bé bảo: cái anh trong xóm vừa rồi đấy thích em, nhưng mà em gét anh đấy lắm, suốt ngày đeo bám em, em nói cho chẳng ra cái gì mà cứ suốt ngày sang phòng em, lấy cớ là mượn máy tính để làm bài tập. Em bảo anh ấy cài Win lại giúp em cho nó nhanh mà dùng mà anh ấy không biết cài, anh ấy còn bảo là để anh ấy đem máy tính ra ngoài quán, bảo người ta cài Win cho nữa chứ. Hôm nay nhờ có anh mà em có thể vứt đi được cái gai trong mắt đó. Nói ra một thôi, một hồi không để cho em nói một câu nào với tâm trang rất vui của em bé làm em nhẹ nhõm và vui hẳn lên. Không còn giận em bé nữa.

+++++ Về đến phòng em bé thấy cái gai trong mắt em bé ngồi chồm chỗm trước cái máy tính, mặt ông đấy thần ra giống như một kẻ thất bại trước một thằng cao thủ như em. Đến trưa em và em bé nấu cơm, ông đấy cứ ngồi đấy cho đến lúc nấu cơm xong, chẳng lẽ em lại không mời nhỉ? Mời một câu ông ấy đồng ý luôn, ngồi ăn cơm hỏi ra mới biết ông ấy hơn em một tuổi, nhưng năm nay là năm thứ 4, kém em một năm, nhưng em thì lễ phép nên gọi là anh. Ăn cơm xong thì em buồn ngủ rũ mắt, định đi ngủ nhưng mà ông đấy cứ ngồi nguyên như phỗng, chẳng thấy làm được cái gì, thấy cứ đọc đọc rồi lại gõ phím, chẳng vẽ được cái hình nào.lúc 3h trời mưa to, em buồn ngủ quá thế là ngủ luôn, em bé cứ ngồi cạnh em, trọc tức ông kia bằng cách vuốt má em, em biết nhưng cứ để nguyên. Bây giờ nghĩ bụng : chắc là thằng cha này tức lắm !!!

+++++ Đến tối, ăn cơm xong cũng là lúc mà em đang định trốt cửa, thằng cha này cũng khốn lạn thật, nó lại sang đây tiếp, em bé bảo là : “anh cứ ngồi chơi, em và người yêu em đang có chút việc.” Thế mà nó chẳng về gì cả, thế là em và người yêu em đành phải ngồi nhìn thằng này. Đến 8h hai đứa em ngồi gần nhau, tình tứ, ông ấy éo chịu được cảnh đấy. Thế là đứng phắt dậy về phòng, lúc đấy cũng là lúc em ra đóng cửa lại. trong bụng mừng thầm : hôm nay có “Ô” rồi, mình sẽ không sợ mưa.

+++++ Hai đứa vừa mới ôm hôn được một lúc, chưa làm ăn được gì thì bà chủ xóm trọ xuống gõ cửa phòng và nhắc khéo: “bác không thích những chuyện không hay ở trong xóm này, các cháu đừng làm bác khó xử.” Thì ra thằng chó kia nó chơi em. Đúng là cái kiểu không ăn được thì đạp đổ. Sau đó hai đứa em đi bộ vào Sư Phạm chơi, ngồi dưới cái ghế đá bên mặt hồ. Đang ngồi thì mấy thằng bạn em lên trên beat đọc bài cứ nháy em, đúng những cái lúc hai đứa ăn cháo. Em bé bảo là thứ 6 em thi xong môn ABC thì sẽ xuống em để có một không gian riêng.

+++++ Hôm nay cảm giác cũng một phần có lỗi với người yêu, nhưng mà cảm giác có lỗi với ông anh cùng xóm em bé kia nhiều hơn. Hihi vì em mà ông này mất cơ hội với em bé. Nhưng nếu ông anh là thành viên của beat thì xin lỗi em đi nhớ, ông chơi đểu em quá!!! Em đã chuẩn bị kỹ để trở thành người đàn ông thành đạt , trong vý của em có đầy đủ rồi mà ông anh quấy rối làm em không làm ăn gì được. Thứ 6 này thì em xin số của ông anh rồi cho ông anh nghe giai điệu ngọt ngào của em bé với em nhá.

Thế là chuyện đó đã xảy ra.

+++++Em : hôm nay xuống dưới công nghiệp chơi em nhé
+++++Em bé: em không xuống đâu xa lắm!!!
+++++Em : xa vậy mà mấy lần anh đạp xe lên đây với em được. Hii xuống công nghiệp đẹp và có không gian hơn ở trên này. Hôm nay sẽ không có ai làm phiền em nhé. J
+++++Em bé: anh nói cái gì thế? Em chỉ được đi chơi đến 10h rồi về thôi đấy ạ.
+++++Em : haha vậy là em đồng ý rồi nha.
+++++Em bé: đi thôi anh.

+++++Đến công nghiệp, chúng tôi đi bộ một vòng quanh ngôi trường đẹp nhất Thái Nguyên. Nơi mà vào buổi tối thường có 2 bóng tối ngồi dưới ghế đá và đập đầu vào nhau. Cũng bắt trước những đôi khác, em chọn lấy một cái ghế đá ở con đường tình yêu. Chẳng biết ai đã đặt tên cho nó và gọi nó là con đường tình yêu từ bao giờ. Nhưng những chiếc ghế đá, trước mặt là thảm cỏ rộng có điện sáng, nhưng phía sau thì tối om, và ngay tại những chiếc ghế đá được che khuất ánh sáng bởi những lùm cây Bằng Lăng là lý do để đặt tên cho nó là con đường tình yêu. Ghế bên cạnh cũng có hai đôi. Vừa ngồi xuống ghế cùng em bé thì :
+++++Em bé: anh ơi em nghe mấy đứa bạn em nói : ở trường công nghiệp có con đường tình yêu ạ?
+++++Em : em chưa biết nó ở đâu àh?
+++++Em bé : vâng ạ, đi bộ một vòng quanh trường mà em chẳng thấy con đường tình yêu nào.
+++++Em : hi hi chẳng lẽ phải có biển báo “đây là con đường tình yêu àh em”, em có biết anh và em đang ngồi ở đâu không?
+++++Em bé : em cũng đoán ra, nhưng mà không dám chắc thôi ạ.

+++++Ngồi gần lại em, cứ định hôn em thì lại có mấy đôi đi qua đi lại, làm em xấu hổ, không dám hôn nữa. Chẳng biết hôm nay làm sao nữa, đi nơi khác thì mạnh bạo như thế mà hôm nay ở dưới nùm cây tối như thế này mà chẳng dám làm gì. Hình như em bé cũng ngại, em ngồi mà chẳng dám nói gì. Ngồi được một lúc, đủ để cho những đôi sau ngồi cảm thấy ấm. Em nghĩ ra ý định sẽ cho em bé uống chút rượu. J ý đồ quá!!!!

+++++Em : em ơi!!! ở công nghiệp có quán ốc ngon lắm, anh rất thích ăn ốc xào ở quán này, hôm nay anh giới thiệu cho em nha.
+++++Em bé: vâng ạ, em cũng muốn thử xem sao.hi nghe giang hồ đồn đã lâu.

+++++Vào quán rượu ốc, hai đứa em chọn bàn trong cùng. Gọi ốc xào ra, ăn và nhớ lại một cảnh tượng quen thuộc của em và một cô giáo dạy tiếng anh, hơn em một tuổi. học xong, thỉnh thoảng em và cô giáo lại vào đây, có hôm thì cô giáo mới, hôm thì em mời.

+++++Em bé vỗ vào vai em và nói : này!!! Anh nghĩ cái gì thế?
+++++Em : đâu có.hi anh đang nghĩ xem có lên uống một chút rượu không, vì ăn ốc thường phải uống rượu, vì ăn ốc thường lạnh bụng, nếu có chút rượu nữa vào thì sẽ nóng lên và không bị đau bụng.
+++++Em bé : vâng, hay là uống một chút thôi nhé.
+++++Em : ok !!! chị ơi cho em một chai Sương Mù. (quán ốc này chỉ có rượu sương mù và sương mai thôi.)

+++++Rượu đến, em bé rót rượu đầy vào mỗi chén và bảo “để em châm tửu, chén đầu phải hết đấy nhá. J”. Ôi!!! Có vẻ em bé rất chuyên nghiệp, uống chén đầu hết sạch, không để lại chút long đen nào. Thế mà em cứ tưởng em bé chém gió chén đầu phải hết. Hai đứa nhâm nhi hết đĩa đầu tiên rồi gọi đĩa thứ hai, có mấy cái cớ để hai đứa em uống chén đầy đấy là : “gọi đĩa mới, sắp hết đĩa, rồi ăn con ốc to.hiii” không khí trong cái quán ốc này làm cho những bàn ngồi lẻ không thể không đú theo, thỉnh thoảng lại “một, hai, ba…..” hoặc là “anh em ơi!!! Ơi!!! Anh em àh!!! Àh!!! Anh em uống!!! Uống!!! Anh em say!!! Say!!! Một hai ba………uống.” mỗi lần như thế là hai đứa lại nhìn nhau rồi em lại là người châm tửu, hôm nay em bé làm em bất ngờ về tiểu lượng của em bé.gọi đến đĩa ốc thứ 3 thì cũng gần hết một chai sương mù. Lúc này thì nhiều chuyện buồn cười xảy ra:

+++++Em bé: em nhận con ốc to này rồi nha, anh không được ăn đâu đấy.
+++++Em : vậy thì em cầm lấy đi, cứ để đấy là chút nữa anh cầm nhầm đấy
+++++Em bé: em cứ để đấy, anh mà cầm nhầm là em sẽ phạt, thôi ta lại chào mừng đĩa ốc mới anh nhỉ?

+++++Uống xong chén chào mừng đĩa ốc mới trông em bé hồng hào lên hẳn, em thử cầm con ốc mà em bé nhận từ ban đầu xem em bé có nhớ không, em đang định cho vào mồm mút ruột ốc thì :

+++++Em bé: A..!!! Anh ăn ốc của em nha, anh phải uống hết hai chén này, rồi rót đầy hai chén
+++++Em : ơ anh đã ăn đâu, anh thử em mà
+++++Em bé: em không biết, anh cầm vào con ốc của em là bị phạt rồi.

+++++Không ngờ em bé vẫn còn tỉnh táo lắm, em đành ngậm ngùi uống hai chén rượu đầy, chẳng lẽ lại so đo với con gái chén rượu thì buồn cười lắm, thế là em thua em bé rồi. Uống xong hai đứa lại tranh nhau những con ốc to, hình như em bé say rồi, lúc này cười, nói to lắm chứ không nhỏ nhẹ như ban đầu vào quán. J

+++++Ăn ốc xong cũng vào khoảng 9h30, hai đứa em về phòng của em và mua thêm một chút hoa quả. Ăn hoa quả xong cũng là 10h, em bé đòi về : “anh ơi xóm em đóng cửa lúc 10h” em cài cửa lại và bảo : “anh không cho em về.” Em bé với bộ dạng liêu siêu đẩy em ra đòi đi ra cửa cứ đòi về. Em bảo : “thế thì chúng ta phải hôn tạm biệt đã chứ nhỉ?” em bé không ngần ngại ngắm mắt lại, thế là hai con chim bồ câu dắt nhau đi trong căn phòng nhỏ bé, dắt đến nơi an toàn nhất để đỡ mỏi chân, để không phải đứng mà cũng không phải ngồi. Trong cái hơi men say nồng đó, hai đứa càng quấn lấy nhau nhiều hơn, và rồi chẳng thèm lấy ra cái thứ “bảo vệ” , em giống như một con mãnh thú, còn em bé chẳng khác gì một con chăn quằn mình. Trong cái men rượu đấy hai đứa chẳng cần biết trời đất là gì và cái chuyện em đòi về cũng chẳng còn nữa.
Cuộc vui nào rồi cũng kết thúc. Một lúc sau em cũng ngủ say trong hơi men và cái công việc tốn calo đó. Tưởng rằng mình sẽ thiếp đi vì mệt và chút rượu đó, nhưng không, cái cảm giác hối hận đã có trong em làm cho em không thể nhắm mắt vào. Tự trách mình : tại sao có “Ô” mà mình không cầm ? sao mình lại sốc nổi quá như vậy? Câu hỏi đó được đặt ra vì em đã phát hiện ra một điều : “em bé không còn là đầu tiên của em” .

+++++Trong đầu em lúc đó tràn đầy những cảm giác sợ hãi, lo lắng , bây giờ nhớ lại có một số người nói : “gái sư phạm” làm cho em cảm giác thất vọng về bản thân. Quay sang ngắm em bé và với hi vọng những điều tốt đẹp về em. Những tiếng thở nhẹ của em bé làm em có cảm giác an tâm hơn phần nào. nhưng lúc này em có cảm giác ghen, ghen vì mình đã không phải là người đầu tiên của em vé để rồi trách rằng “mình đã có cảm giác ghen với em bé”. Tự hỏi rằng: phải chăng mình đã yêu em bé?

+++++Bật điện thoại lên mà em đã tắt từ lúc đi uống rượu ốc với em bé, thấy có 3 tin nhắn của người yêu em :

+++++Tin 1 : “anh àh! Anh đang làm gì đó?”
+++++Tin 2: “điện thoại của anh lại hết pin rồi.”
+++++Tin 3: “buồn quá, đành phải độc thoại với anh vậy, khi nào đọc được tin nhắn thì nhắn lại với em nhé. Mỗi khi nhắn tin với anh mà phải chờ đợi như này em buồn lắm, nhưng tình yêu và lòng tin vào tình yêu của em với anh làm em vui hơn nhiều anh àh!!!”

+++++Lúc này thì , ôi!!!!!!!!!! Em chỉ muốn khóc lên thôi, em bé ngủ say rồi, còn em , chỉ còn em với dòng tin nhắn này thôi. Sao không nhắm mắt được nhỉ? Tâm trạng của một thằng vừa làm chuyện tội lỗi bèn nhắn tin lại: “anh nhận được tin nhắn của em rồi, giờ này chắc là em ngủ rồi nhỉ? Cho anh độc thoại nhé: em đừng đặt niềm tin nhiều như vậy vào anh, biết đâu một ngày nào đó anh có lỗi với em thì sao nhỉ?”

+++++Em nằm một lúc thì nguời yêu em nhắn lại, em không ngờ nguời yêu em vẫn thao thức, chờ tin nhắn của em, lúc này là 2h30 rồi. “em chưa ngủ anh àh!!! em không ngủ đuợc, chẳng biết làm sao hôm nay em khó ngủ quá anh àh!!!” nguời yêu em hay suy nghĩ lắm, mọt ngày mà không có tin nhắn của em là lại giận em ngay. Hôm nay thì em có lỗi thực sự với nguời yêu em rồi, không giống như mọi ngày có những cái cớ như “hôm nay anh bận học” hay “anh không cầm theo điện thoại” mà lại là cố tình tắt máy để tránh những dòng tin nhắn, những cuộc gọi từ nguời yêu em. Em nên nói với nguời yêu em như nào đây? lúc này trong em có cả hai nguời rồi, cả hai nguời trong tim em, em không thể đẩy ai ra đựơc.

+++++Lúc này là 4h rồi, em vẫn không thể ngủ đựoc, em bé thì vẫn ngủ say, nguời yêu em thiếp đi vì phải chờ đợi câu trả lời của em. em buồn ngủ rồi và em cũng phải nhắm mắt lại thôi, cuối cùng thì đôi mắt mệt mỏi vì sự tội lỗi cắn rứt luơng tâm cũng đã thiếp đi. 7h em mở mắt ra thì không thấy em bé ở trong phòng em nữa, em bật dậy luôn vì sự vắng mặt này, đánh răng, rửa mặt sau một đêm tôi lỗi, gọi điện cho em bé thì em bé không bắt máy. quay ra nhìn xe đạp thì không thấy đâu nên em nghĩ bụng chắc là em bé đi đâu chơi.hiii một lúc sau em bé về và mang theo mấy quả trứng vịt lộn, và một tô cháo to. Lúc này em cảm giác thật hạnh phúc. có hai nguời cùng yêu em, chính vì thế mà em không thể bỏ đuợc ai trong hai nguời.

+++++Ăn cháo và trứng xong thì em bảo :
+++++em : em đợi anh ở đây một chút nhé, anh đi mua cái này
+++++em bé : anh đi mua cái gì thế?
+++++em : chút nữa anh mua về thì em biết.
+++++em bé : anh nói cho em biết đi, biết đâu thứ đó em mua rồi đó
+++++em : thật không vậy? anh định đi mua thuốc
+++++em bé : em mua rồi đây này, anh xem…….

+++++Quả là quá bất ngờ vì sự chu đáo, có vẻ như thành thục của em bé làm em một phần sợ, một phần vui. lúc này em lấy hết sức bình tĩnh và hỏi em bé một câu mà cả đêm hôm qua em suy nghĩ, đắn đo: “nguời đầu tiên của em là ai?” em bé bật khóc: “hu hu hu con gái tụi em thiệt thòi, em có hỏi anh một câu tuơng tự như thế đâu? sao anh lại hỏi em thế? anh có yêu em không?” em ôm em bé vào lòng và an ủi : “anh cũng yêu em lắm!!!!”
+++++ Một ngày, hai ngày, ba ngày…………. trong tâm trạng phân vân, không biết con đường tiếp theo của mình như thế nào. Em đã không liên lạc với người yêu và em bé, không ai trong hai người nhận được sự phản hồi từ em. Những dòng tin nhắn của hai người làm tâm trạng của em trở nên tồi tệ, mệt mỏi, thẫn thờ, không có một câu nào, một từ nào có thể tả được tâm trạng của em trong những ngày đó. Muốn quên đi tất cả, không trả lời bất cứ ai trong hai người, không nghe số lạ. Điện thoại, một vật lúc nào cũng đem theo trên người – lúc này trở thành lỗi ám ảnh với nội dụng của những tin nhắn. Một người không bao giờ để điện thoại ở nhà mỗi khi đi đâu mà giờ đây phải cố tình để điện thoại ở nhà.

+++++ hôm đó người yêu em dậy muộn vì cả đêm thức chờ tin nhắn, khoảng 9h sáng người yêu em dậy và một loạt bom tin nhắn kèm theo :

+++++ Tin 1 : anh ơi dậy thôi, em bây giờ mới dậy L ngày mới tốt lành anh nhé. Ngày nào cũng thế, cứ tỉnh dậy là người yêu em nhắn tin nhắn với nội dung đó cho em.
+++++ Tin 2 : anh vẫn còn ngủ hay đang ở trên lớp vậy?hôm nay em được nghỉ anh àh!!!
+++++ Tin 3 : ghét anh thật đấy, từ hôm qua đến giờ làm em cứ phải chờ đợi anh.

+++++ 11h trưa với hai cuộc gọi nhỡ trong máy, em cứ bứt rứt trong lòng, đắn đo suy nghĩ rằng nên nói với người yêu như nào bây giờ. Tâm trạng của một thằng phản bội không cho phép em nói câu : “alô, em àh!!!” với người yêu em. Và rồi tiếp tục những tin nhắn từ người yêu em:

+++++ Tin 4: hôm nay anh đi học không đem theo điện thoại rồi.
+++++ Tin 5: không biết trưa nay người yêu em ăn gì? Em vừa đi chợ về xong, hôm nay em làm món thịt băm mà hôm trước em làm cho anh ý J
+++++ Tin 6: anh không được lười, chỉ ăn toàn lạc rang mỡ và trứng rán đâu nha, hôm nào được nghỉ em sẽ xuống nấu ăn cho anh.

+++++ Người yêu em nấu ăn rất ngon, những ngày được nghỉ người yêu em thường xuống nấu cho em những món em thích ăn, những món người yêu em thích làm, rồi những món người yêu em mới học để bù lại cho những bữa ăn lười nấu – toàn lạc rang và trứng rán. Em rất lười nấu ăn, có hôm em ăn toàn bánh và sữa. Nhưng một thằng lười nấu ăn, một thằng phản bội người yêu lại xứng đáng với sự quan tâm đó sao? Ngồi ngẫm nghĩ lại những gì mà người yêu em đã làm cho em, những gì mà em đã nhận được từ một người rất quan tâm, rất yêu em. Chẳng thèm nấu ăn, cũng chẳng mua chút gì về ăn, đến 12h30 :

+++++ Tin 7: người yêu làm gì mà không trả lời em vậy? Em vừa mới rửa bát xong, hôm nay nhà em có khách nên em phải rửa nhiều bát đũa quá!!!
+++++ Tin 8: hu hu!!! Anh học về mệt quá, quên không trả lời em rồi àh? Trả lời em đi anh, em buồn quá!!!
+++++ Tin 9: người yêu ngủ trưa ngon nhé, khi nào dậy thì nhắn với em một tin nha.

+++++ Suy nghĩ, suy nghĩ…. rồi thằng phản bội cũng thiếp đi với lời chúc ngủ ngon của người yêu nó. Sau cái đêm mệt nhọc đó nó ngủ trưa đến tận 4h chiều. Khi thức dậy nó quờ điện thoại xem mấy giờ thì lại đọc những tin nhắn trong hộp thư mới đến :

+++++ Tin 10 : anh ơi em dậy rồi, hôm nay anh bận làm gì mà không trả lời em vậy? Em lo cho anh quá!!!
+++++ tin 11 : khi nào anh rảnh thì trả lời em nhé, em cho anh nợ 11 tin nhắn.

+++++ Nhớ lại ngày kỷ niệm 1 tháng tình yêu của chúng em, em đã tặng cho người yêu em 11 bông hoa và đố người yêu em ý nghĩa của 11 bông hoa đó, ban đầu người yêu em đã không dám đoán ý nghĩa của bông hoa đó, vì sợ sai ý nghĩa của 11 bông hoa. Cuối cùng cũng dám nói câu “một trái tim một tình yêu” với em. Cái ngày một trai tim, một tình yêu đó bây giờ đã không còn nữa rồi. Em đã phải lòng một người khác, đã đem một trái tim đó cắt làm 3 phần, một nửa để sống và rành cho những gì không phải tình yêu đôi lứa. Một nửa còn lại đã bị chia làm hai. Sao em lại có thể yêu một lúc hai người vậy nhỉ? Với em bé, đây có phải là tình yêu hay chỉ là sự ngộ nhận, sự ham muốn nhất thời nào đó thôi?

+++++ Buổi trưa đã không ăn uống gì nên bây giờ rất đói, đi chợ và nhớ lời người yêu dặn nên hôm nay đã không ăn món quen thuộc nữa, thịt xào hoa thiên lý là món người yêu em dạy em làm, bây giờ cũng là lúc thể hiện. Buổi tối hôm đó trong đầu em đã có sự đấu tranh tâm lý dữ dội giữa hai nội dung tin nhắn khi đang ăn cơm:

+++++ Em bé tin 1: anh đang làm gì vậy? Em vừa mới tắm xong. Chiều nay học mệt quá anh ạ!!! Em phải đi ăn quán đó.
+++++ Em bé tin 2: anh mệt nhưng không được im lặng như tối qua đâu nha.
+++++ Chờ đợi lâu mà không có sự hồi âm, em bé gọi 5 cuộc mà chỉ được nghe nhạc chờ của bài “ Romeo and Juliet”. Tiếp tục những tin nhắn của một cô bé sợ sự phản bội của người con trai sau khi làm chuyện ấy :

+++++ Em bé tin 3: anh làm cái gì thế? Em tin anh không phải là người như em đang nghĩ.

+++++ Em bé tin 4: sáng nay khi anh hỏi em câu đó em đã rất đau lòng anh biết không? Em đã đặt lòng tin vào anh, em tin rằng anh sẽ không như…em yêu anh.

+++++ Một thằng phản bội, lăng nhăng mà lại được đặt niềm tin nhiều như vậy sao? Nó có xứng đáng hay không? Hai người cùng đặt niềm tin vào nó, nó phải làm gì bây giờ ? trả lời ai? Bỏ rơi ai? Trong đêm tối chỉ có mình nó với những dòng tin nhắn của hai người vào khoảng 11h:

+++++ Người yêu 1: anh ơi!!! Một ngày rồi, một ngày mà không có tin nhắn của anh. Em rất lo cho anh, nhưng anh không biết đến tâm trạng của em. Em biết rằng anh đã đọc được những tin nhắn của em.

+++++ Người yêu 2: em đang nghĩ là anh lại đi uống rượu với bạn nên say cả ngày rồi. anh phải giữ gìn sức khỏe khi không có em ở bên chứ.?

+++++ Người yêu em có mấy lần đi uống rượu cùng bạn em rồi, lần nào đi với em cũng thấy em say. Mỗi lần say đó lại được đôi bàn tay thon mềm đó sát chanh, sát muối vào lòng bàn tay, bàn chân cho. Vậy mà em nỡ phản bội người yêu em. Em bé lại gọi điện và tiếp tục nghe nhạc chờ, đã có lần em bé nói thích nhạc chờ của bài “ Romeo and Juliet” mà em đang cài vì nó nhẹ nhàng, khác với sự cá tính của em bé.

+++++ Em bé 1: lâu lắm rồi em mới phải khóc đó anh biết không? Nghe nhạc chờ của anh sao mà buồn đến vậy chứ?em không muốn nghe nhạc chờ của anh nữa đâu, vì em sợ cái kết cục tình yêu bi thảm trong vở kịch của William Shakespeare.

+++++ Em bé 2: anh có thể nhắn 1 tin cho em được không? Từ giờ em không gọi cho anh nữa, em chỉ nhắn tin thôi, vì em sợ nghe nhạc chờ của anh lắm!!!

+++++ Em bé 3: hôm nay em đã rất mệt mỏi, vậy mà sao anh lại như thế với em? Anh không yêu em sao?

+++++ Em vẫn thức, giống như con ốc sên bên trong cái vỏ bọc của mình mà không dám đối diện với ai trong hai người, không dám trả lời ai, cũng không dám nghĩ rằng sẽ bỏ ai vì hiện tại hai người đều tin tưởng em, em sợ rằng nếu em làm điều đó thì một trong cả hai sẽ tổn thương lớn, và nếu cứ im lặng như hiện tại thì cả hai cũng đang tổn thương, sự tổn thương nhìn thấy được là em bé vì sự im lặng của em khiến em bé hụt hẫng, tổn thương. Còn người yêu em thì đang có cảm giác bị bỏ rơi, không nhìn thấy sự phản bội của người yêu mình.

+++++ Hai người con gái cùng chúc một người con trai với giọng trống không : “chúc anh ngủ ngon” không còn ngọt ngào nữa. Dường như hai người cùng đang rất giận em.
+++++ Ngày hôm sau tâm trạng của tôi bớt tồi tệ hơn khi mà đi học không đem theo điện thoại, nhưng hơi lo lắng vì những công việc của mình, nếu không có điện thoại thì sẽ có rất nhiều người gọi điện, và đặc biệt là hai người con gái đang buồn vì mình. Khi về đến nhà xem điện thoại và thấy 4 cuộc gọi nhỡ của người yêu, những tin nhắn của người yêu và em bé :

+++++ Người yêu 1 : em dậy rồi anh àh!!! Anh dậy đi, ngày mới tốt lành anh nhé.

+++++ Người yêu 2: sao anh không trả lời em vậy? Em lo cho anh quá!!! Sáng nay em rảnh, em xuống anh nhé

Người yêu 3: em đến phòng nhưng anh không có nhà, gọi điện cho anh nhưng không được. Sao anh lại chốn em vậy? Em làm gì sai àh?

+++++ Em bé 1: anh ơi!!! Anh nhắn lại cho em đi ạ.

+++++ Em bé 2: em chỉ cần anh trả lời em một câu thôi anh nhé : anh có yêu em không?

+++++ Em đang chạy chốn cả hai người, nếu bây giờ không nhắn tin lại thì không biết ai người con gái đó sẽ như thế nào nhỉ? Với một nửa trái tim để yêu bị chia làm hai em đã nhắn tin lại cho cả hai với một nội dung : “anh yêu em, cho anh thời gian để suy nghĩ về câu nói hiện tại này nhé.” Và rồi hai người cùng nhắn lại :

+++++ Người yêu 4 : anh có biết được rằng em vui như thế nào khi nhận được tin nhắn của anh không? Anh biết không? Em lo lắng cho anh quá nên sáng nay mới xuống anh đó.

+++++ Người yêu 5: anh phải suy nghĩ về câu nói đó với em ư? Còn em, em không suy nghĩ lại câu nói “em yêu anh” đâu, vì em rất yêu ta tin vào anh.

+++++ Em bé 3: anh ơi!!! Trên má em có hạt nước rơi xuống điện thoại.

+++++ Em bé 4: hu hu!!!!

+++++ Em bé 5: anh suy nghĩ và trả lời em sớm nhé. Em yêu anh.

+++++ Em bé 6: tuy mới quen nhau nhưng em rất yêu anh, lâu rồi mới có người làm em phải đóng chặt cửa, nhốt mình trong phòng bật nhạc to rồi cry đó.

+++++ Hiện tại, em biết rằng có rất nhiều người khuyên em nên quay về người người yêu của em. Nhưng hai người cùng là người yêu của em, cùng yêu em và cùng làm cho em yêu. Em là thằng khốn nạn quá phải không? Cùng một lúc làm cho hai người bị tổn thương và đặt hết niềm tin mù quáng vào em. Em không muốn làm cho ai bị tổn thường thêm nữa. Sang ngày thứ 3 em đã nhắn một nội dung gửi tới hai người : “anh yêu em, anh không muốn em bị tổn thương.” Vậy là em đã làm hai người tổn thương thêm rồi. Vòng luẩn quẩn này sẽ đến bao giờ? Ai sẽ là người em yêu thực sự? Ai sẽ bị tổn thương nhiều nhất?
Tag:[Tâm sự] Em bé dễ dãi quá!
Cùng chuyên mục
* Thống kê truy cập:
Trang chủ:1 Online
Hôm nay: 1  lượt
Tổng cộng: 2630
Copyright © 2013 WapViet All rights reserved
By:
Mục hay: hinh nen dep , Tai nhac mp3 , Doc truyen hay cho dien thoai, , Tai zalo mien phi, wap tải Phim Di Động, cach dang ki 3g viettel moi nhat